2018/01/16
Trong lùm cỏ, một chú Rùa đang ra sức tập bay. Một chú chim Sẻ bay ngang qua thấy thế liền hỏi:
- Anh Rùa ơi, anh đang làm gì thế?
Rùa thở dài đáp:
- Tôi đang tập bay đấy, chim Sẻ ạ.
- Sao cơ? Chẳng phải anh đã chiến thắng trong cuộc thi chạy với Thỏ đó sao? Tất cả là nhờ bốn chiếc chân của anh mà.
- Thôi thôi, chú em đừng nhắc nữa. Tôi và Thỏ đã thi lại lần nữa. Thỏ không ngủ quên giữa cuôc nữa nên đã dễ dàng thắng tôi. Lần này, khi tập bay được tôi sẽ quyết đấu một trận nữa với Thỏ.
Chim Sẻ cười:
- Nhưng mà anh đâu có cánh!
- Bất kể thế nào tôi cũng phải học bay cho bằng được, Chim Sẻ ạ. - Rùa vẫn không lay chuyển.
Chim Sẻ bỏ đi rồi, Rùa đi kiếm về rất nhiều lông chim, may cho mình một đôi cánh tuyệt đẹp. Nó ra sức tập luyện, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có gì tiến triển. Nó nghĩ:"Thế này không ổn. Mình phải đi mời thầy về dạy mới được".
Ngày hôm sau, Rùa lên đường đi tìm thầy dạy bay. Ròng rã mấy ngày, nó đi đến một vách núi cheo leo hy vọng sẽ tìm được thầy. Một hôm, Rùa đi tới một vách đã, đột nhiên có một đôi cánh lớn liệng qua. Rùa ta vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ bụng: "Đây chính là người thầy mà mình đang kiếm tìm".
Rùa liền hét to:
- Anh Chim ưng ơi, xin hãy dạy em biết bay nhé!
Chim ưng ân cần nhắc nhở Rùa:
- Em Rùa à, em và anh không giống nhau, em không có cánh, làm sao mà bay được?
Rùa cầm ra đôi cánh tự làm, liên tục xin:
- Anh xem, em có cánh rồi đây này, xin anh hãy nhận em làm đồ đệ đi.
Chim ưng đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Rùa. Rùa tự lắp thêm đôi cánh, Chim ưng nhấc bổng Rùa lên, đang bay trên không trung thì bỏ Rùa ra. Rùa ta giống như diều đứt dây, rơi vập xuống một tảng đá to, khiến cho mai Rùa bị vỡ rạn.
- Anh Rùa ơi, anh đang làm gì thế?
Rùa thở dài đáp:
- Tôi đang tập bay đấy, chim Sẻ ạ.
- Sao cơ? Chẳng phải anh đã chiến thắng trong cuộc thi chạy với Thỏ đó sao? Tất cả là nhờ bốn chiếc chân của anh mà.
- Thôi thôi, chú em đừng nhắc nữa. Tôi và Thỏ đã thi lại lần nữa. Thỏ không ngủ quên giữa cuôc nữa nên đã dễ dàng thắng tôi. Lần này, khi tập bay được tôi sẽ quyết đấu một trận nữa với Thỏ.
Chim Sẻ cười:
- Nhưng mà anh đâu có cánh!
- Bất kể thế nào tôi cũng phải học bay cho bằng được, Chim Sẻ ạ. - Rùa vẫn không lay chuyển.
Chim Sẻ bỏ đi rồi, Rùa đi kiếm về rất nhiều lông chim, may cho mình một đôi cánh tuyệt đẹp. Nó ra sức tập luyện, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có gì tiến triển. Nó nghĩ:"Thế này không ổn. Mình phải đi mời thầy về dạy mới được".
Ngày hôm sau, Rùa lên đường đi tìm thầy dạy bay. Ròng rã mấy ngày, nó đi đến một vách núi cheo leo hy vọng sẽ tìm được thầy. Một hôm, Rùa đi tới một vách đã, đột nhiên có một đôi cánh lớn liệng qua. Rùa ta vô cùng ngưỡng mộ, nghĩ bụng: "Đây chính là người thầy mà mình đang kiếm tìm".
Rùa liền hét to:
- Anh Chim ưng ơi, xin hãy dạy em biết bay nhé!
Chim ưng ân cần nhắc nhở Rùa:
- Em Rùa à, em và anh không giống nhau, em không có cánh, làm sao mà bay được?
Rùa cầm ra đôi cánh tự làm, liên tục xin:
- Anh xem, em có cánh rồi đây này, xin anh hãy nhận em làm đồ đệ đi.
Chim ưng đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Rùa. Rùa tự lắp thêm đôi cánh, Chim ưng nhấc bổng Rùa lên, đang bay trên không trung thì bỏ Rùa ra. Rùa ta giống như diều đứt dây, rơi vập xuống một tảng đá to, khiến cho mai Rùa bị vỡ rạn.
2017/12/19
Ánh đèn sân khấu nhấp nháy cùng tiếng nhạc xập xình của quán bar khiến đầu óc nó quay cuồng. Nó day day trán rồi đeo cái cặp lên vai, bước ra ngoài. Nó vừa đẩy cánh cửa ra, một bàn tay to lớn kéo nó lại, giọng nói cố hét lên bên tai nó:
- Mày đi đâu đấy, Vy?
Nó quay người, nheo mắt nhìn người đối diện. Là Minh – thằng bạn ngồi cùng bàn với nó. Nhận ra hắn, nó cười cười rồi đáp gọn lỏn:
- Về chứ đi đâu?
- Đang vui sao về?
- Tao mệt.
- Ờ.
Thằng bạn cùng bàn buông bàn tay nó ra, nó đẩy cửa tiếp tục bước ra bên ngoài. Ở ngoài quán bar ồn ã ấy, không khí tĩnh lặng và dễ chịu hơn một chút. Ánh đèn ban đêm cũng có đôi chút mờ ảo, lấp lánh, nhưng lại khiến đôi mắt nó thoải mái hẳn.
Về đến nhà, nó thả phịch người xuống chiếc giường êm ái.Nó ôm chầm lấy con gấu bông trên giường sung sướng, về nhà quả thật rất dễ chịu. Nó mò cái điện thoại không biết đã ném ở chỗ nào, có một tin nhắn mới. Nó mở tin nhắn, cảm thấy hơi lạ, thằng bạn cùng bàn chả mấy khi nhắn tin cho nó, vậy mà hôm nay tin nhắn của tên đó lại có chút kì kì.
- Tao muốn nói với mày một chuyện. Mày nói xem tao có nên nói cho mày biết không?
- Mày bị điên à??? Cái đó sao lại hỏi tao chứ? – Nó nhanh chóng rep lại tin nhắn.
- Không. Tao hỏi nghiêm túc đấy.
- Tao chịu mày rồi. Muốn nói gì nói đi.
- Hứa với tao là mày biết rồi thì không được bơ tao.
- Lắm chuyện. Cứ biết thế.
- Hứa đi.
- Mệt mày nhỉ? Mày rắc rối lắm chuyện thế này từ bao giờ thế? Thì tao hứa, được chưa?
- Ừ.
Nó suýt khóc. Nó đã hứa rồi mà tên bạn cùng bàn đáng ghét vẫn chỉ rep lại một tiếng "Ừ" cụt lủn. Mặt nó nghệt ra nhìn cái điện thoại, miệng chuẩn bị buông mấy câu chửi rủa. Chuông tin nhắn lại reo, tin nhắn từ hắn khiến cơn bực dọc trong nó hạ xuống, nhưng khi đọc rồi. Nó lại á khẩu.
- Vy này. Tao thích mày....
Vẫn còn nhớ cái hồi chân ướt chân ráo lúc mới vào trường, hắn hiền khô, đến cả việc mượn nó cái bút hay cái thước cũng hỏi han rất nhẹ nhàng, rụt rè. Nhưng rồi lâu dần, có lẽ do quen chỗ, cũng có thể do nó quá hiền mà hắn lấn tới. Suốt ngày cãi nhau, chửi nhau ầm ĩ. Nó vẫn còn nhớ sáng hôm tổng kết lớp, nó muốn ôm chia tay tất cả mọi người, ai cũng gật đầu ôm nó thật chặt. Chỉ duy nhất có hắn lắc đầu quầy quậy khi nó hỏi câu quen thuộc.
- Này, tao ôm mày một cái được chứ?
- No. No. Đừng có mà lợi dụng tao =))
Nghe xong câu đó, mặt nó nóng bừng thẳng chân đá vào chân hắn rồi quay lưng bỏ đi. Từ lúc ấy cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Nhưng bây giờ, hắn lại nói ra cái điều đó. Nó tin nổi không?
- Thôi ngay cái trò chém gió không biên giới của mày đi. Tao đang buồn ngủ lắm lắm mà cứ phải ngồi đọc mấy tin nhắn dở hơi của mày thế này à?
- Mày không tin tao à?
- Mày bảo tao tin được không?
- Tất nhiên là không. Haha. Tao lừa mày đấy.
- Tao biết ngay mà. Tắt đài đi nhá, tao đi ngủ đây.
- Ừ. Ngủ ngon nha mày.
- Lắm chuyện. Mày cũng ngủ ngon.
Nó ném bay điện thoại vào góc giường rồi ôm chầm lấy con gấu bông chìm vào giấc ngủ. Nó thấy hơi hụt hẫng, thế mà lúc đọc cái tin nhắn mà hắn nói hắn thích nó, nó cũng đã hơi hồi hộp, cảm thấy có chút vui vui cơ đấy. Nhưng mà ... hắn vẫn chỉ là thằng bạn cùng bàn, thích trêu trọc nó thôi, và chuyện ... chỉ có thế!
Đã năm ngày trôi qua kể từ ngày nó bị thằng bạn cùng bàn lừa đảo. Vẫn như mọi ngày, hắn vẫn chẳng thèm nhắn tin cho nó. Thì đúng mà, bình thường vẫn thế đó thôi. Nó thấy ghét không chịu được. Đúng ra mà nói, ba năm cấp ba ngồi cùng nhau thì cũng phải thân thiết một tẹo chứ nhỉ? Đằng này hắn và nó lại vô tâm vô tính như vậy, có được coi là khác biệt quá không. Nó còn đang mải suy nghĩ vớ vẩn thì chuông điện thoại lại rung lên bần bật. À, cả con nhóc bạn thân này nữa, cũng năm ngày nay rồi có thèm nhắn tin cho nó đâu...
- Gì đấy ?
- Vy à ? Tao Linh đây.
- Tao có lưu số mày rồi. Mà hôm nay tự dưng gọi là có việc gì ? – Nó hỏi.
- Có việc mới gọi à ?
- Thì chả.
- He. Thế tối nay mày định mấy giờ đi. Qua đón tao đi ké với nha. – Tiếng cô bạn đầu dây bên kia hí hửng.
- Đi đâu? – Nó nhíu mày.
- Sinh nhật thằng Minh.
- Sang tuần mới sinh nhật nó mà? – Nó thắc mắc.
- Nó tổ chức sớm mà? Nó không bảo mày à?
- Không mời.
- Không mời mày á?
- Ừ. – Nó ảo não
- Mày mà không mời á?
- Tao còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây con điên kia? – Nó gần nhưu gào lên.
- À không. Vậy thôi mày nhá.
Đầu dây bên kia dập vội, nó thấy bực mình khó hiểu. Tối nay hắn tổ chức sinh nhật à? Kể cả có ghét nó đến mấy thì cũng phải mời nó đi sinh nhật chứ ? Đằng này không thèm mời nó. Được lắm. Chuông điện thoại lại reo lên từng hồi, Linh gọi, nó mở máy hét ầm vào điện thoại.
- Còn gọi gì nữa?
- Có khi thằng Minh nó chưa mời mày thôi, tao cũng mới được mời mà.
- Nó không mời tao thì kệ xác nó. Tao không quan tâm.
Nó phũ phàng dập máy, bạn cùng bàn, ít nhất cũng phải mời từ sớm rồi chứ? Giờ muộn rồi >.< Nó đợi điện thoại của kẻ mang tên bạn cùng bàn kia cả chiều. Vẫn chẳng thấy đâu, chả liên quan đến nó, không mời nó thì nó đỡ mất một khoản tiền. Nhưng chả hiểu sao nó lại thấy bực mình, tức giận như thế. Nó đấm con gấu bông thùm thụp khiến cả con gấu cũng phải méo mặt. Tự dưng nó thấy bản thân nó đúng là có vấn đề.
FF14 RMT
- Mày đi đâu đấy, Vy?
Nó quay người, nheo mắt nhìn người đối diện. Là Minh – thằng bạn ngồi cùng bàn với nó. Nhận ra hắn, nó cười cười rồi đáp gọn lỏn:
- Về chứ đi đâu?
- Đang vui sao về?
- Tao mệt.
- Ờ.
Thằng bạn cùng bàn buông bàn tay nó ra, nó đẩy cửa tiếp tục bước ra bên ngoài. Ở ngoài quán bar ồn ã ấy, không khí tĩnh lặng và dễ chịu hơn một chút. Ánh đèn ban đêm cũng có đôi chút mờ ảo, lấp lánh, nhưng lại khiến đôi mắt nó thoải mái hẳn.
Về đến nhà, nó thả phịch người xuống chiếc giường êm ái.Nó ôm chầm lấy con gấu bông trên giường sung sướng, về nhà quả thật rất dễ chịu. Nó mò cái điện thoại không biết đã ném ở chỗ nào, có một tin nhắn mới. Nó mở tin nhắn, cảm thấy hơi lạ, thằng bạn cùng bàn chả mấy khi nhắn tin cho nó, vậy mà hôm nay tin nhắn của tên đó lại có chút kì kì.
- Tao muốn nói với mày một chuyện. Mày nói xem tao có nên nói cho mày biết không?
- Mày bị điên à??? Cái đó sao lại hỏi tao chứ? – Nó nhanh chóng rep lại tin nhắn.
- Không. Tao hỏi nghiêm túc đấy.
- Tao chịu mày rồi. Muốn nói gì nói đi.
- Hứa với tao là mày biết rồi thì không được bơ tao.
- Lắm chuyện. Cứ biết thế.
- Hứa đi.
- Mệt mày nhỉ? Mày rắc rối lắm chuyện thế này từ bao giờ thế? Thì tao hứa, được chưa?
- Ừ.
Nó suýt khóc. Nó đã hứa rồi mà tên bạn cùng bàn đáng ghét vẫn chỉ rep lại một tiếng "Ừ" cụt lủn. Mặt nó nghệt ra nhìn cái điện thoại, miệng chuẩn bị buông mấy câu chửi rủa. Chuông tin nhắn lại reo, tin nhắn từ hắn khiến cơn bực dọc trong nó hạ xuống, nhưng khi đọc rồi. Nó lại á khẩu.
- Vy này. Tao thích mày....
Vẫn còn nhớ cái hồi chân ướt chân ráo lúc mới vào trường, hắn hiền khô, đến cả việc mượn nó cái bút hay cái thước cũng hỏi han rất nhẹ nhàng, rụt rè. Nhưng rồi lâu dần, có lẽ do quen chỗ, cũng có thể do nó quá hiền mà hắn lấn tới. Suốt ngày cãi nhau, chửi nhau ầm ĩ. Nó vẫn còn nhớ sáng hôm tổng kết lớp, nó muốn ôm chia tay tất cả mọi người, ai cũng gật đầu ôm nó thật chặt. Chỉ duy nhất có hắn lắc đầu quầy quậy khi nó hỏi câu quen thuộc.
- Này, tao ôm mày một cái được chứ?
- No. No. Đừng có mà lợi dụng tao =))
Nghe xong câu đó, mặt nó nóng bừng thẳng chân đá vào chân hắn rồi quay lưng bỏ đi. Từ lúc ấy cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Nhưng bây giờ, hắn lại nói ra cái điều đó. Nó tin nổi không?
- Thôi ngay cái trò chém gió không biên giới của mày đi. Tao đang buồn ngủ lắm lắm mà cứ phải ngồi đọc mấy tin nhắn dở hơi của mày thế này à?
- Mày không tin tao à?
- Mày bảo tao tin được không?
- Tất nhiên là không. Haha. Tao lừa mày đấy.
- Tao biết ngay mà. Tắt đài đi nhá, tao đi ngủ đây.
- Ừ. Ngủ ngon nha mày.
- Lắm chuyện. Mày cũng ngủ ngon.
Nó ném bay điện thoại vào góc giường rồi ôm chầm lấy con gấu bông chìm vào giấc ngủ. Nó thấy hơi hụt hẫng, thế mà lúc đọc cái tin nhắn mà hắn nói hắn thích nó, nó cũng đã hơi hồi hộp, cảm thấy có chút vui vui cơ đấy. Nhưng mà ... hắn vẫn chỉ là thằng bạn cùng bàn, thích trêu trọc nó thôi, và chuyện ... chỉ có thế!
Đã năm ngày trôi qua kể từ ngày nó bị thằng bạn cùng bàn lừa đảo. Vẫn như mọi ngày, hắn vẫn chẳng thèm nhắn tin cho nó. Thì đúng mà, bình thường vẫn thế đó thôi. Nó thấy ghét không chịu được. Đúng ra mà nói, ba năm cấp ba ngồi cùng nhau thì cũng phải thân thiết một tẹo chứ nhỉ? Đằng này hắn và nó lại vô tâm vô tính như vậy, có được coi là khác biệt quá không. Nó còn đang mải suy nghĩ vớ vẩn thì chuông điện thoại lại rung lên bần bật. À, cả con nhóc bạn thân này nữa, cũng năm ngày nay rồi có thèm nhắn tin cho nó đâu...
- Gì đấy ?
- Vy à ? Tao Linh đây.
- Tao có lưu số mày rồi. Mà hôm nay tự dưng gọi là có việc gì ? – Nó hỏi.
- Có việc mới gọi à ?
- Thì chả.
- He. Thế tối nay mày định mấy giờ đi. Qua đón tao đi ké với nha. – Tiếng cô bạn đầu dây bên kia hí hửng.
- Đi đâu? – Nó nhíu mày.
- Sinh nhật thằng Minh.
- Sang tuần mới sinh nhật nó mà? – Nó thắc mắc.
- Nó tổ chức sớm mà? Nó không bảo mày à?
- Không mời.
- Không mời mày á?
- Ừ. – Nó ảo não
- Mày mà không mời á?
- Tao còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây con điên kia? – Nó gần nhưu gào lên.
- À không. Vậy thôi mày nhá.
Đầu dây bên kia dập vội, nó thấy bực mình khó hiểu. Tối nay hắn tổ chức sinh nhật à? Kể cả có ghét nó đến mấy thì cũng phải mời nó đi sinh nhật chứ ? Đằng này không thèm mời nó. Được lắm. Chuông điện thoại lại reo lên từng hồi, Linh gọi, nó mở máy hét ầm vào điện thoại.
- Còn gọi gì nữa?
- Có khi thằng Minh nó chưa mời mày thôi, tao cũng mới được mời mà.
- Nó không mời tao thì kệ xác nó. Tao không quan tâm.
Nó phũ phàng dập máy, bạn cùng bàn, ít nhất cũng phải mời từ sớm rồi chứ? Giờ muộn rồi >.< Nó đợi điện thoại của kẻ mang tên bạn cùng bàn kia cả chiều. Vẫn chẳng thấy đâu, chả liên quan đến nó, không mời nó thì nó đỡ mất một khoản tiền. Nhưng chả hiểu sao nó lại thấy bực mình, tức giận như thế. Nó đấm con gấu bông thùm thụp khiến cả con gấu cũng phải méo mặt. Tự dưng nó thấy bản thân nó đúng là có vấn đề.
FF14 RMT
2017/12/07
"Ngưng". Có nghĩa là ngưng yêu, ngưng nhớ, ngưng chờ... và tất cả những việc mà sớm đã trở thành thói quen trong tiềm thức. Cảm giác lưng chừng không rõ đau thương, vì ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta đã lựa chọn một mối quan hệ không rõ ràng, không thể gọi tên. Vốn dĩ đã không có "khởi đầu" thì làm sao có "kết thúc"? Đành vậy... ừ, thì ta chỉ có thể nói là mình "ngưng nhau".
Cậu biết không? Mặc dù tớ biết không nên mong chờ gì vào mối quan hệ như thế này, tớ cũng đã tính trước việc sẽ có ngày hôm nay. Nhưng sao lòng tớ vẫn buồn thiu buồn thỉu... Cậu à, tớ đã từng nói với cậu, rằng đời người chỉ sống một lần, nếu đã yêu ai, thương ai thì nên nói ra cho người ta còn biết, chứ đừng giữ mãi trong lòng rồi sau này ân hận. Và, tớ đã làm như tớ nói, tớ đã nói thương cậu, tớ đã trân trọng cậu, tớ đã chờ đợi cho đến khi cậu chấp nhận tình cảm của chính bản thân mình... và nói rằng... cậu cũng thương tớ. Nhưng cuối cùng, cậu lại "sợ phải thương" tớ. Kể cũng lạ, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ tớ mới biết, thì ra cũng có loại cảm xúc gọi là "sợ thương" một người này. Trong khi tớ cố tìm cách xoay xở cho mối quan hệ của tụi mình, thì cậu đã tìm được lí do để an nhiên ngừng lại rồi. Ừ, thì thôi...
Thì thôi... tớ sẽ ngừng cùng cậu. Nhưng không hẳn là hoàn toàn vì cậu. Mà còn là vì cả bản thân của tớ nữa. Cho những yêu thương vụn dại mà tớ có, cho mớ nhớ nhung chẳng thể gọi tên, cho cảm xúc đợi chờ không trọn vẹn... Tớ ngừng! Mà cậu biết đấy, không ai có thể yêu thương mãi một người để chẳng đạt được kết quả gì đâu. Tớ đã cố hết mình, ít nhất là bây giờ tớ không hối tiếc, cũng chẳng buồn níu kéo cậu thêm nữa. Cậu đi đi nhé! Đem theo cả cái cảm xúc mà cậu luôn chần chừ trốn tránh, để rồi nặng lòng vì mớ nhớ thương vẫn còn cất giữ. Ngốc vô cùng!!
Còn tớ, tớ sẽ xem như đây là một đoạn đường trật lối, là cơn mưa rào thoáng chút "vị thương". Vì ngày mai, dù buồn hay vui thì việc này cũng đã thành chuyện cũ. Tớ vẫn rất biết ơn cậu vì khoảng thời gian qua đã đồng hành cùng tớ. Còn bây giờ thì...
"Ừ, tụi mình ngưng!!"
幻想神域 RMT
Cậu biết không? Mặc dù tớ biết không nên mong chờ gì vào mối quan hệ như thế này, tớ cũng đã tính trước việc sẽ có ngày hôm nay. Nhưng sao lòng tớ vẫn buồn thiu buồn thỉu... Cậu à, tớ đã từng nói với cậu, rằng đời người chỉ sống một lần, nếu đã yêu ai, thương ai thì nên nói ra cho người ta còn biết, chứ đừng giữ mãi trong lòng rồi sau này ân hận. Và, tớ đã làm như tớ nói, tớ đã nói thương cậu, tớ đã trân trọng cậu, tớ đã chờ đợi cho đến khi cậu chấp nhận tình cảm của chính bản thân mình... và nói rằng... cậu cũng thương tớ. Nhưng cuối cùng, cậu lại "sợ phải thương" tớ. Kể cũng lạ, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ tớ mới biết, thì ra cũng có loại cảm xúc gọi là "sợ thương" một người này. Trong khi tớ cố tìm cách xoay xở cho mối quan hệ của tụi mình, thì cậu đã tìm được lí do để an nhiên ngừng lại rồi. Ừ, thì thôi...
Thì thôi... tớ sẽ ngừng cùng cậu. Nhưng không hẳn là hoàn toàn vì cậu. Mà còn là vì cả bản thân của tớ nữa. Cho những yêu thương vụn dại mà tớ có, cho mớ nhớ nhung chẳng thể gọi tên, cho cảm xúc đợi chờ không trọn vẹn... Tớ ngừng! Mà cậu biết đấy, không ai có thể yêu thương mãi một người để chẳng đạt được kết quả gì đâu. Tớ đã cố hết mình, ít nhất là bây giờ tớ không hối tiếc, cũng chẳng buồn níu kéo cậu thêm nữa. Cậu đi đi nhé! Đem theo cả cái cảm xúc mà cậu luôn chần chừ trốn tránh, để rồi nặng lòng vì mớ nhớ thương vẫn còn cất giữ. Ngốc vô cùng!!
Còn tớ, tớ sẽ xem như đây là một đoạn đường trật lối, là cơn mưa rào thoáng chút "vị thương". Vì ngày mai, dù buồn hay vui thì việc này cũng đã thành chuyện cũ. Tớ vẫn rất biết ơn cậu vì khoảng thời gian qua đã đồng hành cùng tớ. Còn bây giờ thì...
"Ừ, tụi mình ngưng!!"
幻想神域 RMT
2017/11/09
海外メディアを通じて、ナイアンティックが手掛けたARタイトル『ポケモンGO』が全世界総ダウンロード数が6億5,000万回に到達したことが報じられています。
これはGame Developer Conference 2017(GDC 2017)で開かれたGoogle Developer Dayの中で明らかになったもので、Polygonは2016年9月の時点で5億回以上のダウンロード数が報じられていた『ポケモンGO』の勢いが減少傾向にある旨を報道。しかしながら、ナイアンティックの最高技術責任者であるPhil Keslin氏は、今後も定期的なアップデートを配信して新鮮なゲーム性を保っていく方針であると語りました。
また、Keslin氏はこれまでの『ポケモンGO』全プレイヤーのプレイ中歩行距離は87億キロメートルに達したとコメント。これは地球から冥王星までの距離が最も遠い場合(約75億キロメートル)を超えるほどであるとも報じられています。
これはGame Developer Conference 2017(GDC 2017)で開かれたGoogle Developer Dayの中で明らかになったもので、Polygonは2016年9月の時点で5億回以上のダウンロード数が報じられていた『ポケモンGO』の勢いが減少傾向にある旨を報道。しかしながら、ナイアンティックの最高技術責任者であるPhil Keslin氏は、今後も定期的なアップデートを配信して新鮮なゲーム性を保っていく方針であると語りました。
また、Keslin氏はこれまでの『ポケモンGO』全プレイヤーのプレイ中歩行距離は87億キロメートルに達したとコメント。これは地球から冥王星までの距離が最も遠い場合(約75億キロメートル)を超えるほどであるとも報じられています。
Studio Wildcardは、海外向けPS4版『ARK: Survival Evolved』の売上が100万本を突破し、全対象プラットフォームが累計700万本セールスを超えたと発表しました。
2015年6月からSteam早期アクセスタイトルとして配信された『ARK: Survival Evolved』ですが、海外で2月16日付でPS4/Xbox One版に向けSFテーマの新アップデート「TEK Tier」の配信と併せてPS4版の100万本セールスをアナウンス。PC版では450万本、Xbox One版の150万本を販売したことを告知。同作開発ディレクターJeremy Stieglitz氏からはファンへの感謝と共に、ファンコミュニティーが『ARK』を刺激的かつダイナミックなものにするために重要であるものと述べました
2015年6月からSteam早期アクセスタイトルとして配信された『ARK: Survival Evolved』ですが、海外で2月16日付でPS4/Xbox One版に向けSFテーマの新アップデート「TEK Tier」の配信と併せてPS4版の100万本セールスをアナウンス。PC版では450万本、Xbox One版の150万本を販売したことを告知。同作開発ディレクターJeremy Stieglitz氏からはファンへの感謝と共に、ファンコミュニティーが『ARK』を刺激的かつダイナミックなものにするために重要であるものと述べました
2017/10/25
ワーナー・ブラザース テレビジョン&ホームエンタテイメントは、PS4/Switch向け『レゴ ニンジャゴー ムービー ザ・ゲーム』のローンチトレイラーを公開しました。
発売日に合わせて公開された本ムービーは、ロイドを始めとする6人のニンジャのアクション、メカを使った激しいバトル、道場での修行など、本作の見どころがコミカルにまとめられ、本作の見所が詰まっているとのこと。なお、本作は、劇場版「レゴ ニンジャゴー ザ・ムービー」でメインキャラクターの日本語吹替を担当する声優陣が出演。映画と同じく、豪華声優陣による共演を楽しめます。
『レゴ ニンジャゴー ムービー ザ・ゲーム』はPS4/Switch向けに、パッケージ版5,700円(税抜)、DL版5,200円(税抜)で販売中です。
発売日に合わせて公開された本ムービーは、ロイドを始めとする6人のニンジャのアクション、メカを使った激しいバトル、道場での修行など、本作の見どころがコミカルにまとめられ、本作の見所が詰まっているとのこと。なお、本作は、劇場版「レゴ ニンジャゴー ザ・ムービー」でメインキャラクターの日本語吹替を担当する声優陣が出演。映画と同じく、豪華声優陣による共演を楽しめます。
『レゴ ニンジャゴー ムービー ザ・ゲーム』はPS4/Switch向けに、パッケージ版5,700円(税抜)、DL版5,200円(税抜)で販売中です。
2017/10/19
全21タイトルが収録されている「ニンテンドークラシックミニ スーパーファミコン」(通称、ミニスーファミ)。その内『スターフォックス2』を除く20タイトルは、1990年から1996年にかけてスーパーファミコン用ソフトとして発売されました。
今回はそんな「ミニスーファミ」に収録されているタイトルの中から、リメイクやシリーズ作品として続いているタイトルをピックアップして、その変化を比較してみました。グラフィックの進化に感動するも良し、色あせない面白さに思いを馳せるもよし。ぜひ、お付合いください。
今回はそんな「ミニスーファミ」に収録されているタイトルの中から、リメイクやシリーズ作品として続いているタイトルをピックアップして、その変化を比較してみました。グラフィックの進化に感動するも良し、色あせない面白さに思いを馳せるもよし。ぜひ、お付合いください。